Cảnh Ngữ Hàm vô duyên vô cớ bị quát, trong lòng cũng hơi bực bội, xoay người từ từ bước lên cầu thang.
Nhìn bước đi loạng choạng chỉ trực ngã của cô, Hắc Lăng Tu nhíu chặt mày lại.
Anh quát mà không chạm vào cô, đều do sợ tiếp xúc với ánh mắt của cô, cũng sợ tiếp xúc tay chân với cô, rồi mình lại không nhịn được muốn tìm niềm vui từ trên người cô.
Đúng vậy, Hắc Lăng Tu cứ nghĩ mình là người vô cầu vô dục.
Nhưng cố tình sau khi dính lấy Cảnh Ngữ Hàm, anh dần mê luyến loại cảm giác đó. Giống như dính vào hoa anh túc, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây