Phóng viên vây quảnh Giản Phàm bắt đầu đua nhau đặt câu hỏi, nhao nhao như cái chợ, không nghe ra câu nào vào câu nào, Giản Phàm đành phải bảo họ yên lặng, chỉ một nữ phóng viên gần nhất, cô gái đó không bỏ lỡ thời cơ, theo thói quen đưa ngày micro về phía trước, nói thật lớn át tiếng ồn ào xung quảnh: “ Đồng chí cảnh sát, sao anh biết là tiểu thư Kim ra lệnh, anh suy đoán hay tận mắt nhìn thấy?”
Giản Phàm nghiêm mặt đáp:” Tôi tận mắt nhìn thấy, khi đó cô ta đứng ở hiện trường chỉ huy vệ sĩ đánh người, vũ nhục cảnh sát Đại Nguyên là lặc sắc! Lặc sắc là gì mọi người biết chứ? Cô ta nghĩ chúng tôi không hiểu tiếng Quảng ... Thật đáng tiếc, một người không biết tôn trọng người khác, tôi không cần biết là yêu tinh hay minh tinh, đều không đáng được tôn trọng, đây là chuyện liên quản tới tố chất và đạo đức, chúng tôi không bình luận.”
Thái độ kênh kiệu chảnh chọe của minh tinh ra sao, phóng viên còn lạ gì chứ, đều bất giác gật đầu, còn nói tới tố chất đám minh tinh à, làm sao mà cao được, chuyện xuả đuổi chửi bới miệt thị phóng viên như cơm bữa.
“ Nếu anh đã nhận ra tiểu thư Kim, khẳng định là biết cô ấy tham giả biểu diễn, vì sao còn chặn xe? Có phải có thành phần cố ý trong chuyện này hay không?”
Câu hỏi này rất hiểm hóc, nếu nói là không biết thì rõ ràng không thuyết phục, nếu nói là biết, vậy thì ngăn không cho người ta vào dẫn đến xung đột là sách nhiếu người dân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây