Chớp mắt mũi giáo lại quảy về Giản Phàm, bà Đinh vốn hiền lành, chưa bao giờ nặng lời với con gái, thế nên Giản Phàm không muốn làm vật trút giận cũng không được, cúi đầu nghe mẹ mắng. Giản Lỵ cầm dĩa cắm táo, vừa ăn táo do anh trai gọt, vừa phụ họa với mẹ mắng anh, bất lương tới thế là cùng. Mai Vũ Vận kéo Dương Hồng Hạnh ngồi bên cạnh, khen cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, mắng Giản Phàm lớn mà chưa khôn, thiên vị quá nghiêm trọng làm bà Đinh không chịu rồi, bà coi Giản Phàm như con trai, thế là lên tiếng khuyên nhủ.
Giản Phàm mắt láo liên hết nhìn mẹ lại nhìn mẹ vợ, một lúc là hiểu rằ, thầm run sợ trước dụng tâm “thâm hiểm” của mẹ, vì sợ hôn sự lần này bị hỏng, mới vội vàng chạy tới Đại Nguyên, đem tội lỗi trút hết lên đầu mình, mắng mình thật dữ đội, quy hết trách nhiệm lên mình, mục đích chỉ để bà Định phải động lòng, vừa thể hiện thành ý của nhà trai, vừa tiêu trừ mọi bất mãn có thể có của nhà gái.
Cao tấy thật! Hạnh Nhi đúng là đồ ngốc, cứ trêu mình sợ mẹ, mẹ thế này ai mà chẳng sợ?
Quả nhiên là thế, Mai Vũ Vân khen Dương Hồng Hạnh vài câu, đề tài dần dần di chuyển không mắng con trai nữa, mà bẻ sang chuyện hôn nhân: “ Hạnh Nhi, dì và mẹ cháu thương lượng rồi, chuyện của hai đứa dù không về Ô Long cũng không sao, ở đó chú trọng lễ thăm nhà trước, cháu tới rồi, so trên chưa đủ, so dưới có dư, vừa vặn Lỵ Lỵ cũng ở đây, mai hai nhà tụ họp, dì bảo cha nó cũng tới ấn định chuyện này . Chị Đinh, nhà chị
có quy củ gì không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây