Giản Phàm nói như thế suy nghĩ hộ người tắ: “ Đứng ở góc độ của anh, nếu hạng mục được thực thi, thu nhập lẫn hoa hồng chắc phải vài trăm vạn hả? Có điều kiếm nhiều tới mấy cũng chỉ là người làm công lương cao, so với ông chủ đằng sau chỉ như được một sợi lông ... Người làm ăn chúng ta kiếm lợi thì phải cân nhắc tới nguy hiểm trước, anh chưa xét tới à?”
“ Nguy hiểm gì? Địa ốc hiện nay làm gì có nguy hiểm.” Lưu Siêu Thăng đối đáp rất cẩn thận, không để ngôn từ lộ ra sơ hở:
“ Tôi nói tới nguy hiểm với cá nhân anh kia, nếu vụ án này tra rằ, kẻ đứng sau màn chỉ mất một hạng mục mà thôi, còn người thực thi nó, chậc ...” Giản Phàm thở dài bỏ lửng ở đó:
Lưu Siêu Thăng né tránh ánh mắt Giản Phàm, né tránh cả chủ đề này, im lặng.
“ Nếu vụ án này chìm xuống đáy biển, kết quả có khi càng tệ hơn, tôi vẫn nói câu đó thôi, anh thực sự nghĩ cảnh sát họ không biết gì? Cho rằng bằng vào mấy tên luật sư thấy tiền sáng mắt có thể giải quyết được vấn đề à? Hoặc người ngoài kia sẽ vì anh mà đối kháng với cơ cấu công an? Họ bỏ hạng mục này còn làm hạng mục khác, họ có muốn gây thù oán với một đám cảnh sát còn đen tối hơn XHĐ không? Đừng nói giam anh vài tháng, chỉ một tuần, tôi e là ngoài kia có người thay vị trí của anh mất rồi ... “ Giản Phàm thở dài đồng cảm: “ Không dọa anh đâu, vì sao tôi phải làm chó săn cho họ? Hẳn anh biết đấy, họ chẳng cần làm gì tôi, hạn chế tự do là cái quán nhỏ của tôi over, tôi không cúi đầu không được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây