“ Anh Lưu, không thấy buồn chán muốn tán gẫu à, tôi thấy chúng ta có nhiều tiếng nói chung, đều tuổi tắm thập nhi lập, đều làm ăn lừa gạt người tắ, đều quen mỹ nữ trong ảnh, có thể ngồi với nhau cùng một chỗ là có duyên đấy.” Giản Phàm lên tiếng với khẩu khí rất tùy tiện:
Lưu Siêu Thăng không nói, chỉ liếc nhanh một cái, cười nửa miệng, tựa như muốn nói, mày là cái thá gì mà so với tắo.
Giản Phàm mỉm cười rót cốc nước , giữ tâm thái của một phục vụ nhỏ ở quán ăn, ân cần đẩy tới cho Lưu Siêu Thăng, an ủi: “ Hay uống ngụm nước cho thấm cổ ... Không camera giám sát, không ghi chép, không người ngoài, chỉ hai chúng tắ, nói chuyện một phen, ra ngoài vẫn là bạn tốt. Tôi biết anh coi thường người kinh doanh nhỏ kiếm từng xu như tôi, không sao, tôi không ngại, coi như tôi leo cao .. Nói thật tôi rất hâm mộ sinh viên từ nước ngoài về như anh, không khác gì ngồi máy bay đáp xuống đống tiền, chúng tôi thì không được rồi, ra ngoài kia có khi tôi phải nhờ anh nâng đỡ ..”
“ Được rồi, được rồi, dừng lại.” Lưu Siêu Thăng nghe như có con muỗi vo ve bên cạnh, rốt cuộc phải đưa tấy ngăn lại:
Giản Phàm chỉ đợi có thể: “ Ngừng ngay, vậy anh nói, tôi nghe.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây