Lý Uyển Như vừa ngã lăn rằ, khung cảnh loạn luôn, người gọi bà Sở, người gọi chị Lý, kéo ghế đứng dậy, khi Phó Vũ Hà dìu cô ta lên ghế thì xung quảnh xúm đông xúm đỏ. Lạ gì chứ, nào là khóc lóc nào là đòi tự sát, toàn là chiêu lấy lòng thương của người tắ.
Giản Phàm quản sát xung quảnh, Lưu Siêu Thăng ngồi im, bất ngờ là Sở Hỉ Phong cũng không có động tĩnh gì, còn khẽ gật đầu với Giản Phàm, tức thì lòng sáng như gương, lão già mưu tính sâu xâ lại biết đạo giữ mình, đây mới là nhân vật không ai chọc vào nổi.
Phó Vũ Hà cực lực bảo vệ bà Sở, chĩa mũi giáo vào Giản Phàm: “ Anh quá đáng, quá đáng lắm rồi.”
Nữ đại biểu Hằng Ích cũng ném ánh mắt cực độ khinh bỉ, có điều thời buổi này ai cũng sợ kẻ ác, tuy muốn bảo vệ Lý Uyển Như, nhưng không dám nói gì quá lời ... Còn Lý Uyển Như lần này thành công có được sự thương hại của số đông, khóc vài tiếng nhắm mắt lại không phản ứng gì nữa, Sở Vũ Phi còn trẻ, lại là thân thích, chửi mắng Giản Phàm thím tôi có vấn đề gì, tôi không bỏ quả.
Lại một tiếng vỗ bàn nữa, cả phòng câm lặng, Giản Phàm sắn tấy lên, chỉ huy mấy người đang đỡ Lý Uyển Như, hăm hở sắn tấy áo lên:” Đặt nằm lên bàn, để tôi hô hấp nhân tạo cho bà Sở, không ai được tranh việc này với tôi, nếu không đừng trách.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây