Ngoài cửa bên khách sạn đã lố nhố người đứng xem, bàn tán xôn xâo, bốn tên học cảnh đánh không lại người ta liền giờ trò lưu manh, Dương Quốc Giang không biết làm thế nào mà lúc này nằm dưới bánh xe BMW, nhìn bộ dạng như bị xe đâm phải, Thành Cương thì ngoẹo ngồi dựa vào xe đầu sang bên. Bao nhiêu người vây quảnh như vậy, đám vệ sĩ còn dám ra tấy đánh cảnh sát sao?
Giản Phàm chạy ra cửa thấy cảnh này thầm chửi không biết vì sao chi viện chưa tới, có điều giờ không để ý nhiều thế' nữa, lao về phía cửa. Hai tên vệ sĩ nghe thấy tiếng huyên náo quảy đầu nhìn thấy tên cảnh sát bị đồng bọn truy đuổi đã quảy lại, càng thất kinh hơn nữa là y còn dẫn theo đám đầu bếp áo trắng mũ trắng, la hét xông tới.
Thời khắc long trọng đã tới rồi, Giản Phàm phanh gấp, giơ nắm đấm lên trời hùng hồn hô: “ Các anh em, chính là chúng đánh người của chúng ta đấy, xông lên, đánh chết đi.”
Tiếng hô đầy hảo khí này làm mấy tên đang ăn vạ dưới đất ngồi bật dậy, mặt phấn chấn, Oa cả dẫn cứu binh tới rồi.
Tất nhiên là cứu binh, không cần nghi ngờ, Oa cả vốn là đầu bếp, dẫn đầu bếp tới hiển nhiên là giúp bọn mình, đó là ý nghĩ tiềm thức của đám Thành Cương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây