Một lúc sau Dương Phong chỉnh lý xong lời khai, quảy sang thấy Giản Phàm hí hoáy viết cái gì đó, thắc mắc: “ Viết gì thế', tôi tưởng anh thẩm vấn ba nghi phạm phải hỏi gì đó đặc biệt, anh cho rằng chúng nói thật sao?”
“ Ma tắm Oa nhìn thấy người mặc cảnh phục thì run rẩy, Cảnh Kim Quý thì thần chí không rõ ràng, Mạch Yến ngồi không yên, còn có gì để hỏi nữa ... Các anh ra tấy nặng quá, luân phiên thẩm vấn ba ngày, đoán chừng chính tôi cũng thừa nhận mình bắt cóc rồi. “ Giản Phàm lắc đầu, bộ dạng thê thảm của ba nghi phạm, làm y quên hết thù hận rồi, rơi cảnh đó còn gì mà hận nữa, thậm chí còn vài phần bất mãn với thủ đoạn của đặc cảnh:
“ Hết cách, anh từng làm cảnh sát, chẳng lẽ chưa trải quả chuyện này? “ Dương Phong tự trào: “ Tôi thấy anh có vẻ phản cảm:”
“ Chính vì trải quả nhiều rồi mới phản cảm, ép người ta nhận tội thì dễ lắm, nhưng bắt được thủ phạm thật sự thì không dễ như thế .” Giản Phàm viết xong thu bút lại, giọng thâm trầm, lúc này nhớ tới rất nhiều người, như Lý Uy mang vết xẹo cả đời, như Bùi Hướng Đông bị thẩm vấn ba ngày ba đêm nhảy cửa sổ tự sát, làm Thời Kế Hồng và Nghiêm Thế Kiệt cả đời bất an, kết quả đôi khi với cả hai bên cùng là bi kịch:
“ Tôi đồng ý với lời của anh, nhưng nếu không bắt được Khổng Tân Cường, chúng tôi càng khó sống, trước kia có đơn vị, trong thời gian kỳ hạn không phá được án, lãnh đạo vỗ bàn xác định hung thủ nữa kìa ... Giờ đỡ hơn rồi đấy, hiện thực là thế, anh hay tôi đều không thay đổi được. “ Dương Phong có chút bất đắc dĩ:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây