Giản Phàm ngồi trở lại chỗ, ánh mắt hết sức nghiêm trọng, đầu óc tính toán phải nói chuyện với Lý Uy thế nào? Nếu hỏi thẳng, ông ta sẽ vòng vo, nếu vòng vo, ông ta càng vòng đi xâ hơn, nếu cầu xin, ông ta sẽ châm chọc. Đương nhiên, đừng mong dọa ông tắ, xưa nay chỉ có ông ta dọa người ta thôi.
Đây là nhân vật hết sức khó chơi, dù Giản Phàm có chút không phục, mong có cơ hội phân cao thấp với ông tắ, nhưng nói thật, không có vẫn hơn.
Thế nên sau một thoáng cân nhắc chỉ nói một câu đơn giản, lấy bất biến ứng phó vạn biến: “ Tôi đây.”
Lý Uy tặc lưỡi một tràng dài, trêu đùa: “ Chà chà chà, ngưỡng mộ đã lâu, ông chủ Thực Thượng, cậu biết tôi sẽ không nói cho cậu, nên mời đội trưởng của tôi tới à? Thực ra tôi không biết cậu ở bên cạnh đâu, vậy mà lừa một câu cậu đã nhảy rằ, ha ha ha.”
Trúng bẫy rồi, Giản Phàm hít sâu một hơi: “ Dù giấu thế nào thì chân tướng cũng lộ ra thôi, cùng lắm là vấn đề thời gian .. Vì sao lại không nói cho tôi, con gái của cố nhân rơi vào cảnh này, chú không có chút thương xót nào à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây