Tiêu Thành Cương dẫn đường, Ngũ Thần Quân vừa cần bước, Tằng Nam như cô con gái ngoan ngoãn khoác tấy chú Ngũ. Hai người vốn chẳng máu mủ gì, nhưng con gái Ngũ Thần Quảng ở nước ngoài, Tằng Nam lại chịu khó tới nhà chơi, thế nên còn thân hơn cả con ruột.
Vừa lên tới tầng 3 liền được Tần Cao Phong đưa tới phòng kỹ thuật, đám kỹ thuật viên vội vàng đứng dậy kính lễ. Ngũ Thần Quảng mấy năm quả an nhàn, không bị gánh nặng vụ án đè lên vai nữa, mặt hồng hào, tình tình hiền hóa hơn không ít, đi một vòng nói những lời quản tâm cổ vũ ấm lòng. Đám cảnh sát nhỏ bao giờ được tiếp xúc với lãnh đạo lớn ở khoảng cách gần như thế, kích động không thôi.
Trò chuyện vài câu, vỗ vai bắt tấy một vòng, Ngũ Thần Quảng rời phòng kỹ thuật, trầm giọng nói: “Cao Phong, vụ án này rốt cuộc là sao? Nói đi ...”
Tằng Nam cười nhẹ rất biết ý đi trước vài bước, trên đường đi Tần Cao Phong kể vắn tắt vụ án, tới cửa văn phòng chủ nhiệm Điêu, sắc mặt Ngũ Thần Quảng thận trọng hơn vài phần, cửa mở ra tức thì nụ cười xuất hiện trên môi, chỉ Giản Phàm ngồi ngày ngắn phía sau bàn làm việc xem tài liệu, cười ha hả: “ Mọi người nhìn xem, ai mà không biết lại còn tưởng lãnh đạo thật ấy chứ, Thành Cương, đứng trông cửa cho tôi, người không liên quản không được phép tới gần, tôi phải hỏi chủ nhiệm Giản chút tình hình.”
Tiêu Thành Cương nhìn điệu bộ của Giản Phàm mà phì cười, Oa cả đúng là Oa ca, làm gì có nghi phạm nào oai hơn nữa. Giản Phàm ngượng ngập, nhất thời không biết phản ứng thế nào, vừa đứng dậy định nhường chỗ, Ngũ Thần Quản rối rít xuả tắy: “ Đừng, đừng, đừng cứ ngồi đi, trông vừa mắt lắm, còn oai hơn Điêu Quý Quân mấy phần đấy. Sao? Đã hối hận chưa, nếu mà cậu không bỏ đi, bây giờ chắc chắn lên tới cấp khoa rồi, cả Cao Phong gặp cậu còn kính lễ ... Ngồi đi, mọi người ngồi đi, sao lại nhớ tới Ly Uy, đã thế còn đêm hôm gọi chúng tôi tới.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây