“ Ha ha ha, tắo bị mày lôi xuống nước, đừng để tắo chết chìm là được. “ Hàn Công Lập muôn phần chán nản hối hận, đây là tâm trạng thật của hắn:
“ Xem anh nói kìa, em có phải thằng khốn nạn thế không, hồi mới Đại Nguyên không có anh thì em đã lưu lạc đầu đường xó chợ rồi. Biết chị dâu bì thằng chó Thương Đại Nha bắt đi, em hận không thể bắn vỡ sọ nó ... Anh yên tâm, em đoán nó không sống quả đêm nay đâu ... Hàn cả anh cẩn thận.”
“ Cẩn thận cái mẹ gì nữa, tắo còn gì mà mất, cùng lắm bị cảnh sát bắt chứ gì.”
“ Ài, không phải chuyện cảnh sát, còn có chuyện tệ hơn ... Em nói thẳng nhé, anh phá chỗ làm ăn của thằng chó đó không phải chuyện lớn, nhưng Thương Đại Nha tối quả chọc tổ ong rồi, nó đập quán người tắ. Toàn là chỗ mỗi ngày kiếm vài chục vạn, giờ bị phá, người ta không diệt nó mới lạ. Đang có mấy trăm người lùng sục nó khắp nơi ... Anh cẩn thận đừng để chúng trút giận lên anh.”
“ Cả mày nữa, Cường Tử, nếu không được thì vụ kia cũng bỏ đi, đừng làm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây