“ Cám ơn anh, anh là người tốt ... Tôi đáng tội lắm, không có gì oan uổng cả. “ Hàn Công Lập lúc này như thành người khác rồi, ngả lưng ra sau, giọng thản nhiên, tự giác nói: “ Tôi trượt đại học liền lấy bằng làm lái xe, mười năm trước vào thành phố, lái xe chở hàng cho người tắ, khi đó quen Khổng Tân Cường. Hắn ít hơn tôi hai tuổi, nhưng từng trải lõi đời hơn tôi nhiều, hắn cũng gan to hơn, mấy lần đánh nhau giúp tôi ... Lương chẳng cao, nên chúng tôi hay cùng nhau trộm gà bắt chó, uống rượu ăn thịt, rồi thành bạn bè dính với nhau như hình với bóng .... Có một lần hắn tới tìm tôi, nhờ tôi giúp mượn xe chở ít hàng riêng, hơn nữa không thể dùng xe trong đội, tôi không nói một lời, cùng hắn tới bãi khai thác cát kiếm một cái xe.”
“ Tôi còn nghĩ hắn định chở hàng gì, lấy xe rồi nhân lúc trời tối lái lên đường quốc lộ 209, hắn mới nói là có kẻ gây chuyện với hắn, muốn chặt đường dạy cho một bài học ... Khi đó trong đội vài ba ngày đánh nhau một lần nên không nghĩ gì, xe đỗ lại ở ngọn đồi thấp gần Tu Văn, chúng tôi vừa uống rượu tán gẫu, đợi xe mà hắn nói tới.”
“ Thời đó chưa có di động, chỉ có máy nhắn tin, hắn nhận tin nhắn , khởi động xe, phía trước mơ hồ thấy ánh đèn xe, tôi cho rằng hắn chặn ngang xe trên đường, không ngờ hắn đạp ga lao tới. Tôi hoảng hồn, xe của chúng tôi là xe tải lớn, đâm vào xe hơi khác gì lấy đá đập trứng, tôi quát hắn dừng xe, sợ hắn uống rượu vào mất kiểm soát ... Nhưng hắn như điên xông tới, bên kia đoán chừng cũng bất ngờ không phanh được ... Tiếp đó là đâm thẳng vào nhau Hai người trong xe bị đè nát bét ...”
Án mạng! Lại còn liền một lúc hai người?
Chủ nhiệm Điêu nghe mà thiếu chút nữa lạc tấy lái, khó khăn lắm mới ổn định trở lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây