Cái chuông lớn của Chung Cổ lâu gõ vang, đúng 9 giờ.
Cơn mưa nhỏ liên miên buổi sáng không ngăn được không khí ngày lễ tưng bừng lan tỏa khắp nơi, lễ hội công viên ở công viên Phần Hà, diếu hành ở quảng trường Trung Tây, còn đủ hoạt động khuyến mái ở các trung tâm thương mại, siêu thị, cửa hàng biến Đại Nguyên thành viển hoa rực rỡ.
Ngoài đám đông huyên náo có hai mẹ con, người mẹ tinh thần quắc thước, con xinh đẹp nhưng mặt mày hơi chút u ám. Vốn là con đưa mẹ đi chơi, có điều thấy con gái lòng dạ để đâu đâu, e là tình hình đảo ngược lại, thi thoảng thấy con gái ngẩn người, người mẹ khẽ vuốt tóc con gái hỏi nhỏ: “ Hạnh Nhi, nhớ cậu ấy à?”
“ Cái gì chứ, mẹ thật là ... “ Dương Hồng Hạnh bị nói trúng tâm sự không khó đoán, dỗi nói một câu:
“ Đừng nghĩ mẹ già lẩn thẩn, Giản Phàm có chuyện sao không nói với mẹ? “ Bà Đinh nhẹ nhàng trách:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây