“ Kẻ vô sỉ hơn chủ nhiệm Điêu tôi tiếp xúc nhiều rồi, ví như Ngũ Thần Quảng cũng là người như vậy. Không cần thăm dò, cũng khỏi lo tôi có quản hệ gì lớn ở bên trên có điều lần này tôi cam tâm tình nguyện, các anh giữ tôi ở lại đây, tôi mong chẳng được. “ Giản Phàm cười vui vẻ, đã liên lạc được với Hạnh Nhi rồi thì chẳng còn có gì đang lo nữa.
“ Vì sao? “ Dương Phong không hiểu nụ cười của Giản Phàm, đồng thời cũng yên tâm phần nào, dám nói bí thư Ngũ như vậy, xem ra quản hệ đúng là chẳng tốt đẹp gì:
“ Phúc đi cùng họa, có họa là có phúc, nếu tìm được phú bà đó, với các anh mà nói chỉ là một vụ án, có chút tiền thưởng. Đối với tôi mà nói hiệp trợ cảnh sát tìm được người, lợi ích lớn lắm ... Ha ha ha, anh biết mà, làm cảnh sát rất uất ức, chủ sự có cho anh chục vạn tiền cảm tạ, anh cũng không dám nhận, còn phải khẩu thị tâm phi nói ‘chúng tôi là cảnh sát nhân dân, đây là nghĩa vụ và trách nhiệm’, còn tôi có thể thoải mái xẻo cô ta một phát, đúng không ha ha ha ... Được rồi, đi xin phép chủ nhiệm Điêu đi, đã dùng tôi phải dùng thoải mái, phải tới hiện trường, nhốt một chỗ tôi làm được gì?” Giản Phàm cười ha hả nhìn Dương Phong ấm ức đi ra ngoài, bị y nói quá đúng rồi mà:
Chủ nhiệm Điêu dù sao có một điểm tốt, đó là dám làm, dám nhanh chóng bắt Giản Phàm, cũng dám giao cho y một tổ thực địa để điều tra.
Tất nhiên việc giám sát y cũng không hề lơi lỏng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây