Trên đường đi Giản Phàm vừa lái xe vừa điện thoại gọi Trương Vân, Trương Vân nói hai ngày rồi không gặp Sở Tú Nữ, Giản Phàm càng bất an, xe tới khu Hưng Hoa, tốn công ở chỗ bảo vệ một lúc mới được cho vào. Mức độ xâ hoa ở tiểu khu này tuy không thể so với Thủy Vực Kim Ngạn, nhưng cũng thuộc hàng đầu của thành phố, thảm cỏ xânh, cây cối phủ bóng xuống đường. Đã xế chiều, người tản bộ, người ngồi bên bàn đá đánh cờ không ít, Giản Phàm đi thẳng tới nhà số 6, đập cửa mấy cái, nghe tiếng khóc truyền quả loa, cửa mở rằ.
Người vẫn còn là yên tâm rồi, Giản Phàm chạy hết tốc độ lên lầu, loại căn hộ 2 tầng này, mỗi nhà diện tích ít nhất 200 mét vuông, tới nơi thì cửa mở sẵn, nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào của Sở Tú Nữ, nhưng người mở cửa là nữ nhân không quen, tóc ngắn, buộc tạp dề, giống giúp việc.
“ Cô ấy đâu?”
“ Đang khóc bên trong, anh là anh Giản phải không, mời anh vào.” Giúp việc hơi cùi đầu tránh sang bên:
Giản Phàm vừa đi quả cửa, không ngờ tích tắc rùng mình, cùi chỏ giật ra sau nhanh như chớp, phía sau “Á” một tiếng, song Giản Phàm vẫn còn chậm một chút, cổ bị người ta siết chặt, lực khỏe vô cùng, mồm miệng bị bịt chặt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây