“ Không, không quen ... “ Giản Phàm quảy đầu sang một bên né tránh ánh mắt sắc như dao cau của Tằng Nam, nói một câu mà chính bản thân cũng thấy chẳng hề có sức thuyết phục:
“ Ừm, còn nhiều chi tiết hạ lưu hơn cơ, tôi ngại không diễn, hình như hôm đó có ai nói với tôi, đừng uống nữa, cha tôi nhìn thấy sẽ không vui đâu, không biết có phải anh nói không? “ Tằng Nam giọng êm ru như mớm cung:
“ Cô, cô, cô, nói vậy là không ngủ? “ Giản Phàm líu lưỡi hiểu rằ:
“ Anh nghĩ tôi là ai chứ? Tôi làm việc ở hộp đêm bao năm, chút bản lĩnh giữ mình khi say rượu mà không có thì không biết bị người ta chơi bao nhiêu lần rồi ... Xì, chẳng phải vì câu nói cuối cùng của anh thì tôi đã đá chết anh rồi ... Này Giản Phàm, anh hạ lưu hơn tôi nghĩ đấy, vừa sờ tôi vừa hát cái gì ấy nhỉ, thập bát mô, đúng chưa?” Tằng Nam mặt âm trầm, nghiến chặt hàm răng trắng như muốn ăn tươi nuốt sống tên hạ lưu:
Giản Phàm vã mồ hôi cô nàng này không phải em gái bình thường, người khác đoán chừng xấu hổ không nói rằ, nhưng Tằng Nam nói ra một cách đường hoàng, làm Giản Phàm đỏ mặt hận không thể đâm đầu vào cái nồi lớn phía dưới, đậy vung lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây