“ Oa, thật không nhìn rằ.” Trương Vân thấy một đám phú hào có tên có tuổi ở Đại Nguyên này vậy mà lại chắp tấy kiểu giang hồ chào Đường Đại Đầu, trong khi Đường Đại Đầu lại thản nhiên tiếp nhận, trò chuyện hết sức bình thường cho thấy vai vế không hề thuả kém, cô không khỏi thất kinh:
“ Điều cô không nhìn ra còn nhiều lắm, những người ở đây chẳng kẻ nào tốt đẹp, bao gồm vị nằm trong quản tài. “ Giản Phàm nói một câu đều ẩn ý rảo bước về phía Đường Đại Đầu:
Trương Vân và Hứa Nhạc Sơn ở phía sau ngạc nhiên nhìn nhau, không dám bình phẩm, nhìn từ thái độ của họ thì biết Giản Phàm lại nói đúng rồi.
“ Đường Thụ Ngư, anh đã bị bắt! “ Một tiếng quát ngắn gọn đầy sức uy hiếp vang lên:
Đường Đại Đầu cả đời nghe tiếng quát này không ít, tức thì giật mình lảo đảo, thiếu chút nữa ngã rồi, nhưng quảy lại nhìn thấy cáu mặt Giản Phàm, cơn giận bốc lên giơ cái nạng inox lên dọa đánh: “ Cậu là cái loại người gì thế, bắt nạt cả người tàn tật.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây