Hai người rời phòng bao, chẳng giống ôm cũng chẳng giống dìu, dính vào nhau, lảo đảo xuống lầu, quán nhà mình tất nhiên không phải trả tiền, Đường Đại Đầu nhìn thấy cười dâm dục chẳng đi lên giúp. Thế nên Giản Phàm vật lộn vất vả lắm mới đưa được Tằng Nam vào chiếc Audi, thắt dây an toàn, mồ hôi vã hết rằ.
Xe khởi động, Tằng Nam có vẻ vui lắm, lúc nói Giản Phàm đẹp trai, còn đẹp trai hơn trước ... Lát nói y không phải nam nhân, chỉ đánh cho mấy cái mà không dám nữa, nếu to gan hơn một chút, cô theo y lâu rồi ... Mãi không thấy Giản Phàm trả lời, mắng vương bát đản, sờ xong rồi chạy ... Í, sao cái xe này quen thế, phải rồi, xe Sở Béo, có phải là hai người gian díu không, biết ngày hai người không phải thứ tốt đẹp ...
Cứ nói suốt, Giản Phàm chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng gạt tấy Tằng Nam sờ lên người mình, lại thêm một lúc nữa, yên tĩnh hơn, tỉnh táo hơn, lời càng thêm nhói lòng, Giản Phàm, tôi thực sự thích anh mà, khi tôi bị bệnh nằm viện, chỉ anh thực lòng tới thăm tôi, hôm đó tôi hạnh phúc lắm, sao tôi khỏe rồi, tôi có tiền rồi, có mọi thứ rồi, anh lại xâ lánh tôi ...
Càng nói càng lẫn lộn, nhỏ dần, nhỏ dần, chưa tới tiểu khu Bình An đã thiếp đi.
Không ngờ chỉ đi khuyên thôi mà sinh ra nhiều chuyện như thế, Tằng Nam ngủ say lắm rồi, gọi thế nào cũng không dậy, cởi dây an toàn, tìm chìa khóa, bế cô nàng lên tầng 4, không rõ Lý Uy để lại cho Tằng Nam bao nhiêu, nhưng vẫn ở căn hộ cũ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây