Tằng Nam không để y đối phó quả loa: “ Nói linh tinh, mồm anh bôi mật sau lưng nhổ nước bọt ... Tôi biết trong lòng anh có khúc mắc với tôi.”
Giản Phàm cười ha hả:” Ha ha ha, một nam nhân bị nữ nhân đánh thê thảm, tất nhiên là có bóng ma trong lòng.”
Tằng Nam dứt khoát nói: “ Không phải, anh luôn hận tôi, hận tôi và chú Lý bán đứng Đường Đại Đầu, thiếu chút nữa khiến anh ta vào đường cùng, đúng không? Rồi lại hận tôi vì Diệp Mộng Kỳ không trả được tiền, thu lại nhà của Trương Kiệt, đúng không?”
Giản Phàm không gật cũng không lắc, cầm chai rượu lên tu ngụm nữa, chẳng có gì để nói hết.
Vậy là Tằng Nam biết mình nói đúng rồi, mặt ảm đạm:” Tôi không bán đứng Đường Đại Đầu, mấy hôm đó tôi không gặp anh tắ, về sau mới biết chú Lý nhờ chiến hữu giam anh ấy vào đồn, đến khi Tề Thụ Dân tìm không ra Vương Vi Dân, chú Lý chĩa mũi giáo vào anh ấy, sau khi anh ấy được cứu ra rất lâu tôi mới biết đầu đuôi ... Còn chuyện Diệp Mộng Kỳ, tôi không thấy mình làm sai gì cả, mạng của Trương Kiệt tử tuất được công an cho bao nhiêu? Tôi chẳng có nghĩa vụ gì cho anh ta cái nhà tới bảy chục vạn. Huống hồ cuối cùng tôi vẫn đề lại cái nhà cho cô tắ, cô ta cũng vào ở rồi, tôi có đòi lại đâu, tới giờ vẫn nợ tôi hơn 20 vạn, anh thuê cô tắ, trả mỗi tháng hơn 2000 đồng, mười năm mới trả nồi tiền cho tôi, anh mới là đồ vô sỉ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây