Giản Phàm nghe hết đầu đuôi câu chuyện thì cả cơn giận cũng tắn biến, trầm ngâm một lúc rồi khẽ lắc đầu:” “ Tôi không thích hợp đâu, mọi người bỏ ý định này đi.”
“ Vì sao, chú Trần rất quý cậu, chú ấy thành ra như thế rồi mà cậu không định đi thăm à? “ Sử Tĩnh Viện thuyết phục:
“ Không phải, mọi người không phải không biết tính cách chú ấy quái thế' nào, sau khi tôi từ chức đi nói với chú ấy, thiếu chút nữa bị chú ấy tát cho mấy cái. Sau khi trở về tôi có hai lần đi thăm chú ấy, chú ấy không nói chuyện với tôi, trong mắt chú ấy, tôi là kẻ đào ngũ, đi để chú ấy tức thêm à? “ Giảm Phàm có vài phần thương tâm nói:
“ Chúng tôi chỉ tới nói với cháu vậy thôi. “ Giang Nghĩa Hòa lên tiếng, hiền từ xoa đầu Giản Phàm, lại nhìn Dương Hồng Hạnh, khóe mắt ánh lên niềm vui cho hai đứa nhỏ này: “ Thập Toàn tính tình tuy quái dị khó ưa một chút, nhưng là người tốt, bề ngoài hung dữ vậy thôi chứ trong lòng không nghĩ vậy đâu ... Tôi còn nhớ có lần cậu ta và Cao Phong ngồi ăn cơm ở bếp, uống say cãi nhau, Cao Phong nói cháu là do cậu ta dạy rằ, Thập Toàn không phục, nói mình mới là sư phụ, cãi nhau đỏ mặt tía tai ... Ha ha ha, lúc đó cháu đã đi rồi mà họ vẫn còn cãi nhau đấy. Đi thôi, Tiểu Viện, ông chủ Giản bây giờ xem thường đám cảnh sát nghèo chúng ta rồi.”
Nhín mẻ mặt khó xử của Giản Phàm, bác Giang không miễn cưỡng, gọi một câu cùng Sử Tĩnh Viện một trước một sau ra cửa, gọi đám chưa ăn xong kia mấy tiếng, đám kia mới đặt bát xuống, còn dùng ánh mắt uy hiếp, ý tứ là: Cậu mà không đi, không xong với bọn tôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây