Không biết trải quả bao lâu, có thể rất nhanh cũng có thể rất lâu rồi, Dương Hồng Hành như con thuyền nhỏ chới với đắm chìm trong đại dương cảm xúc quên hết cả thời gian. Khi vận động kịch liệt từ từ lắng lại, chỉ thấy Giản Phàm thở nặng nề, mềm nhũn, giống như trong thân thể mất đi cái cái, Dương Hồng Hạnh vẫn nhắm mắt hưởng thụ dư vị cảm giác mới mẻ tuyệt vời kia, hỏi khẽ: “ Này, sao anh nằm im thế?”
Câu hỏi ngây thơ ấy khiến Giản Phàm cười phì một cái, không nhịn được cười nữa, vừa cười vừa thở: “ Anh bắn rồi chứ sao, em nghĩ nam nhân là động cơ vĩnh cửu đấy à?”
Dương Hồng Hạnh mở choàng mắt, lập tức hiểu rằ, má đỏ như máu, đưa vội một tấy lên che mặt, nghe tiếng cười của Giản Phàm tức giận tiện tấy vơ lấy cái gì đó ném y, nhưng thứ đó căn bản không thể gây thương tích cho người tắ, bởi vì đó là chiếc áo lót trắng bằng vải bông mềm.
Giản Phàm hít lấy mùi thơm vương vấn trên áo lót, nhìn giai nhân trên giường trêu chọc, thuôn mặt đỏ ửng ngượng ngùng nghiêng sang bên che dấu, tấy y lại bắt đầu giày vò ngọc phong non mềm ấy, ghé đầu xuống hôn nhẹ lên vành tai cô, hỏi nhỏ: “ Hạnh Nhi, em thích rồi phải không? “
Xấu hổ chết mất thôi, ai ngờ mình hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy, Dương Hồng Hạnh đâu phải cô bé không biết gì, chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy cơ mà, vậy mà không biết làm sao lúc ấy lại hỏi một câu như vậy, bị trêu chọc, cô thẹn quá hóa giận, vùi đầu vào vai Giản Phàm, há miệng ngoạm một cái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây