Nô đùa cãi vã, xe cũng đã tới nơi, Giản Phàm đi xuống mở khoang sau xách ba lô, Dương Hồng Hạnh đi sau đỡ một tắy, về nơi ở cũ, làm cô ngạc nhiên là Giản Phàm có chìa khóa nhà mình, vừa tới nơi móc chìa khóa còn nhanh hơn mình.
“ ... Mẹ ra công viên múa kiếm rồi, thường tới 7 giờ 15 mới về, giờ đi làm của công đoàn không nghiêm, đôi khi mẹ không đi, loanh quảnh ngoài phố mua rằu nên chẳng rõ khi nào về ... Em có đói không? Muốn ăn gì anh làm cho, ngồi nghỉ đi ...”
Giản Phàm miệng nói tấy chân nhanh nhẹn mang hành lý vào phòng Dương Hồng Hạnh, lấy cốc rót nước, khi đặt lên bàn thì Giản Phàm ngây rằ. Dương Hồng Hạnh ngồi đó nhìn mình cứ như mới gặp lần đầu vậy, trong đôi mắt ấy, trước kia nhìn thấy sự ngưỡng mộ, nhìn thấy chút kiêu căng, nhưng bây giờ không có, chỉ có sự trong vắt như đầm nước thu, đang dần cong lên thành hình trăng non.
“ Đây có phải liếc mắt đưa tình trong truyền thuyết không? “ Trong nhà không có ai, Giản Phàm liếm môi, tín hiệu này không thể nhầm được, vừa sán đến bị Dương Hồng Hạnh đẩy rằ, chợt nóng chợt lạnh làm y thất vọng không thôi:
Dương Hồng Hạnh trầm giọng quát, rất có uy phong đốc sát: “ Cho anh một cơ hội nữa, rốt cuộc giấu em chuyện gì? Trong điện thoại anh không nói, gặp nhau rồi còn định giấu à? Em hỏi anh, nhà đâu?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây