“ Tôi biết, chính phủ nâng giá đất lên, có đất muốn không kiếm tiền cũng khó. “ Giản Phàm tỏ ra là thỉnh giả tốt:
“- Ba năm trước cha tôi bừng bừng dã tâm đầu tư hơn 3400 vạn vào luyện than, có điều không gặp thời vận, đúng lúc tỉnh tiến hành cải cải cách đối lò luyện nhỏ, thêm vào giá than tăng lên, đối tác đương địa ngầm giở trò, làm ăn dừng lại. Hồi vốn chưa tới 500 vạn, còn trả không hết nợ, phải đem 24% cổ phần thế' chấp công ty mậu dịch Hằng Ích, chú tôi Sở Hỉ Phong chiếm 20% cổ phần, Viên Kỷ Bình chiếm 5% cổ phần, nhà tôi nắm 51% cổ phần ... Nhưng nắm trong tấy ai còn chưa biết, có biết vì sao không?”
“ Trời phải mưa, mẹ phải gả đi thôi.” Giản Phàm chép miệng, loại chuyện tranh đấu giả đình này vô vị nhất:
Sở Tú Nữ có chút buồn bã: “ Đúng thế, tất cả đang đợi cha tôi trút hơi thở cuối cùng, bất kể tôi được chia bao nhiêu thì tương lai cũng không có năng lực tác động thế cục nữa. Thậm chí tới tấy tôi có thể rất ít, vì tôi là con gái, sớm muộn cũng gả đi, mà mẹ kế tôi sinh ra con trai ... Nếu mẹ kế tôi giở thủ đoạn, nói không chừng tôi trắng tấy ra khỏi nhà, còn nghèo hơn anh, điểm này anh có đoán ra không?”
Những lời này lần đầu tiên cô nói với người ngoài, dù nói với Tằng Nam, cũng chỉ nói tới bất hạnh trong giả đình, với Giản Phàm, dù cô dấu, đôi mắt làm người ta e sợ kia cũng nhìn ra được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây