Tằng Nam bị nụ cười đó làm giật mình, cảnh cáo: “ Này, đừng có lên cơn khùng, mỗi năm hoa hồng ít nhất cũng phải 20, 30 vạn đấy, đủ anh sống tiêu diêu, làm ăn cần tiền thì lên tiếng, cần gì phải bán nhà, cần gì phải cầu cạnh cô tắ.”
“ Ha ha ha, không cần tiền của ông tắ, tôi vẫn làm ra tiền đấy thôi.” Giản Phàm đáp đơn giản:
Trong mắt Tằng Nam, Giản Phàm đúng là có bệnh, nhíu mày: “Anh, anh ... không cần?”
“ Không cần.” Giản Phàm nói dứt khoát: “ Cô thích cho ai thì cho, tôi có chân có tắy, tôi tự kiếm tiền nuôi mình, trả cho Lý Uy dưỡng lão đi ... Cô còn nhắc tới tiền, nhắc tới Lý Uy, tôi sẽ đuổi cô đi đấy.”
“ Được rồi, không nói nữa.” Tằng Nam thực sự không hiểu nổi vì sao Giản Phàm khăng khăng cố chấp như vậy, nếu có số tiền này mọi việc của y sẽ thuận lợi hơn nhiều, tới chỗ y cái gì cũng đảo lộn, người không lấy tiền thì ung dung, người tặng tiền lại tổn thương, mí mắt khẽ cụp xuống, ìu xìu nói: “ Giờ thì sao đây, chúng ta có phải là bạn không? Anh không tới mức không nhận cả tôi chứ? Tôi dù không nhớ anh, cũng nhớ món ăn anh làm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây