“ Ừ cháu nói phải. “ Thời Kế Hồng dễ bùi tắi, nghe mình vẫn đứng về phía chính nghĩa thì yên tâm rồi, chỉnh lại cổ áo cho Giản Phàm: “ Dì cũng biết thế chứ, nhưng mà làm cảnh sát cả đời rồi, đến tuổi già không muốn thành kẻ ác, dì vẫn thấy cháu suy nghĩ thiếu chu toàn, sớm đánh tiếng với đồn công an, đội hình cảnh, mời bữa cơm thì đã không có chuyện ngày hôm quả.”
“ Nhưng thế thì làm sao chúng còn dám tới, chúng không tới thì làm sao chúng ta có cơ hội để thống nhất thị trường này?” Giản Phàm cười toét miệng, lúc mới đầu tới đây đã nhận ra có kẻ đàn áp tiểu hộ để lũng đoạn rồi, ngày đầu tiên trang trí đã che dấu mọi người lắp thiết bị giám sát. Cái quán này toàn là nữ cũng là kế dụ địch của y, vì ai nhìn vào cũng thấy không có nguy hiểm gì, chỉ là đắc ý quá mức rồi thấy Thời Kế Hồng biến sắc mới nhận ra lỡ mồm, chuyện này không nên nói ra mới đúng:
Mỗi năm vào lúc giao thời xuân hạ là mùa chợ nhân lực sôi động nhất, con đường dài 3km này cũng nhờ đó mà thịnh vượng theo, các loại trung tâm môi giới việc làm cả thật lẫn giả mọc lên khắp nơi, làm nơi này càng náo nhiệt hơn họp chợ, như cỏ xuân lá thu, thay lớp này có lớp khác.
Trong làn sóng người đó còn ẩn chứa làn sóng ngầm muốn phun trào.
Mà nngười dẫn đầu làn sóng đó vì ăn nói không giữ mồm mà sắp gặp họa tới nơi
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây