Vì sao Giản Phàm lại coi một tên lưu manh như Đường Đại Đầu là bạn bè hiếm hoi của mình, vì ai có thù oán với hắn, chưa chắc hắn đã nhớ, nhưng có chút ơn nhỏ nhất, cả đời hắn nhớ mãi cái tốt của người tắ. Y tốn công làm rõ tình hình đám anh em này là để Đường Đại Đầu yên tâm, mọi người sống rất tốt, cho hắn biết, không có anh, họ sống vẫn tốt.
Đường Đại Đầu không nói gì cả lục lọi người, lấy ra điếu thuốc, chuyện cũ như làn khói trước mắt, có nhiệt huyết, có thống khổ, có hào tình, rồi như mây khói tắn biến thôi. Giản Phàm cũng không nói thêm, ngửa đầu nhìn bầu trời sao bao la, sinh mệnh một người trên đời, giống một ngôi sao, một đốm sáng, quá nhỏ bé ...
Một lúc lâu sau Sỏa Trụ gọi mỳ chín rồi, Giản Phàm đứng lên dìu Đường Đại Đầu, hai người đi về phía quán mỳ đặt trên cái xe ba bánh, hai bát mỳ lớn nhìn cũng màu mỡ bắt mắt lắm. Sỏa Trụ ân cần lau đũa cho hai người họ.
Đường Đại Đầu nhìn cái mặt ngốc nghếch vui vẻ của hắn, sờ túi lấy ra xấp tiền, phải trên 2000, vẻ mặt Sỏa Trụ rất kỳ quái, cứ hít nước mũi mãi, Đường Đại Đầu đặt tiền vào tấy hắn cẩn thận dặn dò: “ Sỏa Trụ, đừng làm đêm nữa, mệt lắm, kiếm cô gái mà chơi ... Giờ anh cũng nghèo rồi, tiền trên người đưa mày hết đấy, tiêu tiết kiệm vào, nhớ kỹ nhé, ngủ với con nào chỉ đưa nó một tờ thôi, đừng để bị người ta lừa hết, nhớ chưa?”
“ Nhớ rồi, nhớ rồi, ngủ một lần, một tờ.” Sỏa Trụ mừng quên hết tất cả, rối rít gật đầu rồi chạy biến đi tìm nữ nhân, không đợi thêm được nữa rồi, làm cả người bán mỳ cũng phải bật cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây