Càng đi càng gần, Dương Hồng Hạnh càng thêm khẳng định suy đoán của mình, vậy là anh ấy vẫn nhớ, anh ấy thực sự để ý những lời mình nói, nhưng ... nhưng mà thời gian này hẳn đóng cửa rồi, Dương Hồng Hạnh nghi ngờ phán đoán của mình, nhưng sự thực chứng minh suy nghĩ quá lý trí là sai, tới nơi Giản Phàm bấm còi gọi một cái, gác cửa mở ra ngay, trông có vẻ khách khí lắm.
Giản Phàm lái xe đi thẳng vào bên trong, dừng xe trước khu nhà họ học tập, quảy sang nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Dương Hồng Hạnh: “ Sao, không thích nơi này à, anh vốn định tối mới đưa em tới cơ, nhưng mà tối nay em và Lỵ Lỵ đi rồi.”
Dương Hồng Hạnh nhín thở nhìn nơi chứa đựng kỷ niệm hạnh phúc của hai người, miệng vẫn hỏi: “ Sao anh vào đây được?”
Giản Phàm làm bộ mặt đau khổ:” Đã bảo với em là yêu đương tốn kém lắm mà, còn chưa hiểu à?”
Dương Hồng Hạnh tức thì nhoẻn miệng cười tươi xuống xe, anh ấy lắm trò như vậy, thế nào cũng có cách, bây giờ chuyện đó không quá quản trọng nữa, quản trọng là họ đã ở đây rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây