“ Hì hì. “ Lương Vũ Vân cười gian cố tính chĩa ánh mắt vào vị trí nhạy cảm, trước kia đại tỷ khí thế lắm, ở cơ sở huấn luyện còn đối luyện với cả nam mà không ngại. Nếu nói tính thổ phỉ, khi đó đại tỷ còn nhiều hơn mình, chỉ có khi ở bên Giản Phàm mới miễn cưỡng giữ chút thục nữ, giờ bỏ đi sự phù hoa của tiểu thư con quản, càng thêm ôn nhu quản tâm người khác: “ Chị, chị và Giản Phàm sao thế?”
“ Chẳng sao cả. “ Dương Hồng Hạnh mặt trầm xuống, chỉ một câu là đoán được Lương Vũ Vân ở lại có ý đồ gì:
“ Kỳ thực em thấy hai người chẳng hợp, một sắp thành thạc sĩ kinh tế rồi, một thì thất nghiệp ... Giờ em nhìn Giản Phàm là buồn cười, quê hơn cả thời mới lên Đại Nguyên, ai đời càng sống càng đi xuống như vậy chứ.” Lương Vũ Vân cố ý nói ngược thăm dò: “ Bái bai là tốt nhất, chị lo gì không kiếm được anh chàng điển trai giàu có.”
Nghe thế mặt Dương Hồng Hạnh càng khó coi, không vui nói: “ Ý em là gì?”
“ Em chẳng có ý gì, chị có người trong lòng rồi đúng không? Nào, chia sẻ với em gái đi. “ Lương Vũ Vân chui vào trong chăn, kê gối cao lên làm vẻ mặt hóng chuyện, trước lúc đi ngủ là thời điểm tâm sự tốt nhất:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây