Xe đi xâ rồi, không còn thấy đâu nữa, Giản Phàm quảy đầu lại mới phát hiện ra hai người ở trạng thái quái dị, Dương Hồng Hạnh ở phía trước, y ở phía sau, cách nhau mấy mét, cứ như quảy ngược về 30 năm trước, yêu nhau lại giữ khoảng cách sợ bị người ta cười.
Đúng là khoảng cách, Giản Phàm ngẩn ngơ nhìn cô, cách ăn mặc thành thục đẹp đế hơi hai năm trước nhiều, mái tóc dài như suối, đôi mắt điềm tĩnh như vĩnh viễn không bị chuyện gì tác động, chiếc áo đỏ nổi bật tôn lên vẻ đẹp như hoa đảo trong tuyết, có chút gì đó không phù hợp với vùng quê lạc hậu này ...
Hai năm quả đi, cô ấy đã xinh đẹp hơn trước nhiều, nếu trước kia là bông hoa chớm nở, thì giờ đây đã là bông hoa nở rộ thấm đẫm sương sớm, nhàn nhã thành thục hơn mấy phần, chính là cô gái trước kia sàn tập thách thức nam nhân đấu luyện với mình sao? Không, chắc chắn không phải rồi.
Lão đại nói chuẩn thật, Giản Phàm giờ nhận ra thời gian khiến hai người có chút xâ cách, cả thực tế lẫn trong tim ... cô ấy thực sự muốn giữ khoảng cách? Nghĩ thế, trong lòng có chút không thoải mái.
Xe đi rồi, Dương Hồng Hạnh quảy lại thấy Giản Phàm ngẩn người nhìn mình, lòng ấm áp chưa kịp nói gì thì gặp một câu lạnh nhạt: “ Đi thôi, đưa em về nhà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây