Xe đạp phanh két lại trước chiếc xe Cát Lợi, lão đại và lão tắm đều dùng ánh mắt khác thường nhìn Giản Phàm sau đó cười phá lên. Lão đại rất có hào khí của nam tử hán cười lớn: “ Lão nhị vẫn cá tính như xưa, chúng ta chưa có bằng lái thì cậu ấy đã có xe đi, chúng ta lái xe thì cậu ấy chơi xe đạp .. Ha ha ha, không ai độc hơn cậu nữa rồi, bỏ công vụ viên đi làm đầu bếp, làm tới bếp trưởng lại vứt thìa đi, cậu đúng là kẻ theo đuổi chủ nghĩa lý tưởng.”
Lão tắm góp lời, nửa thật nửa trêu ghẹo: “ Lão đại, vờ nghèo thôi, giờ mỗi tháng cậu ấy kiếm hơn vạn đấy, gấp đôi cả nhân viên công ty lớn trên thành phố chứ đùa à, lần này nghỉ việc nói không chừng ý đồ tự lập tương lai tự làm ông chủ.”
“ Thôi đi, đừng mang tôi ra trêu, mang cái này lên đường mà ăn.” Giản Phàm nhấc túi ở giỏ xe lên, mang tới cốp xe bỏ, vỗ vỗ chiếc Cát Lợi giá không thấp này: “ Bếp trưởng chưa chắc kiếm bằng tiểu gian thương, lão tắm, làm ăn ra sao?”
“ Vẫn thế thôi, không đói được, cũng chẳng giàu được.”
Hoàng Thiên Dã chỉ đợi Giản Phàm tới để đi, Tết rồi, ai cũng vội vã về nhà, hỏi mới biết Phí Béo chưa tới tiễn, ba thằng ác ôn nhìn nhau cười phá lên. Gọi điện thoại hỏi, Phí Béo quát ầm ầm bảo lão đại, lão tắm tự xéo, không tiễn nữa. Lão tắm hoài nghi thằng này tinh hoa cạn kiện không bò dậy, lão đại đính chính, đêm quả không bò dậy nổi làm gì có cơ hội mà động phòng, ba thằng ác ôn lại cười một tràng nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây