Giám đốc Ngưu bề ngoài cố làm ra vẻ trấn tĩnh, chứ trong lòng thầm kêu khổ không thôi. Tháng trước hợp đồng Giản Phàm đến hạn, Giản Phàm từng đề xuất muốn ký hợp đồng chính thức với Hoa Soạn lâu, y sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về nấu ăn, khách sạn chỉ phụ trách quản lý nhân sự, hai bên chia lợi nhuận. Khi đó ông ta tính toán quả, nếu phân chia hoa hồng 3/7, vậy mỗi năm tốn thêm hơn 60 vạn, đề nghị này chưa cả lên tổng giám đốc đã bị Ngưu Tất Cường phủ quyết, sau định tăng ít lương vỗ về Giản Phàm, cụ thể bao nhiêu là vấn đề, hôm nay cuối cùng tổng giám đốc muốn đích thân bàn bạc rồi thì người ta âm thầm bỏ đi.
Hỏng mất, hỏng mất, có nhiều món chỉ tên đó mới làm nổi thôi, nếu mà y đi rồi thì Hoa Soạn lâu cũng chẳng có gì hơn nơi khác, đống trang thiết bị đắt tiền kia không thể phát huy được .... không, chắc là không đâu, nhất định là y chỉ dọa thế thôi, nhất định là làm giá thế thôi, nhất định là thế. Bây giờ danh tiếng Hoa Soạn lâu lên cao như thế, cậu ta cũng nước lên theo thuyền, trong cái khách sạn này, lương cậu ta chỉ kém mỗi mình mình thôi, nếu đi nơi khác, ai biết cậu ta là ai, lấy đâu ra lương cao như vậy.
Nhưng nếu lỡ đi thật thì sao? Ngưu Tất Cường không dám nói chắc, tiếp xúc hai năm rồi, hắn vẫn cảm giác Giản Phàm rất thần bí khó lường . chuyện này cần báo tổng giám đốc, điều kiện Giản Phàm đưa ra cao như thế, hắn không quyết được.
Thấy giám đốc Ngưu định đi, Hắc đàn nhắc: “ Giám đốc Ngưu, tiền tăng ca, tiền Tết phải phát trước nhé, nếu không chúng tôi ăn Tết ra sao?”
“ Phát phát phát, lát nữa phát ... Dài dòng. “ Giám đốc Ngưu hậm hực vén rèm bỏ đi, tấy rút ngày di động gọi điện cho tổng dám đốc:” Tổng giám đốc, Giản Phàm đi mất rồi .”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây