Trong lúc nói chuyện lại món nữa rời nồi Lan hoa đuôi bò, còn có Phỉ thúy thái hoa, Giản Phàm hiếm khi gật đầu mỉm cười phất tắy, Hắc đàn gọi phục vụ đưa món đi, hỏi: “ Oa ca, vậy dưỡng tâm là gì?”
“ Đừng mang lòng theo đuổi danh lợi, đừng có lòng hại người lợi mình, đừng mang tâm lý cẩu thả tùy tiện. “ Giản Phàm lau tắy, trong lúc nói đã hoàn thành việc khắc hoa cho đậu hũ, đặt vào cái nồi ngập tràn hương hoa: “ Đừng nghĩ quá cao thâm, kỳ thực không có gì to tát .. Nói đơn giản chút, Mã Bằng, đừng suốt ngày nghĩ tới thăng lương, thăng chức thì tài nghệ của anh đã cao hơn nhiều. Ví như Hải Quân, đừng suốt ngày lượn lờ trung tâm mát xâ tìm tiểu thư, anh tiến bộ còn nhanh hơn. Hắc Đản, Đậu Đậu hai đứa mà không vài ba ngày lại muốn vào thành phố chơi thì khác rồi ... Dưỡng tâm là chuyên tâm, không nhất thiết phải thông minh mới thành đầu bếp giỏi nhưng không chuyên tâm chẳng làm được.”
Lời đã nói đã hết Giản Phàm chuyên tâm vào món ăn cuối cùng của mình, nhẹ nhàng như trò chuyện, không phải lên giọng, nhưng ai cũng thấm thía, mọi người lại lần nữa nín thở, sư phụ một khi ra tấy là vô cùng tráng lệ, bếp chuyên dụng có tới 7 chỗ đặt nồi, nấu bảy loại hoa khắp nhau, trong truyền thuyết Hoa Soạn lâu có món tên Bách hoa tranh diễm, chỉ một người làm được, là Hoa đại sư.
Ngon thế nào, người thường chưa được nếm thử, người nếm thử chỉ có khen ngon, mà mỗi người khen ngon một khác.
Người trong bếp đều biết, Bách hoa trách diễm thực chất là thủ đoạn, nguyên liệu nói ra chẳng ai tin, là đậu hũ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây