Ngưu Tất Cường thấy bên mình có thêm người lấy lại khi thế, chỉnh lại y phục tóc tắi, hùng hổ: “ Phản rồi, phản rồi, mày ra tấy thử xem, mai cho chúng mày cuốn xéo hết, ra tấy xem ..”
Xoẹt!
Đám bảo an bảo vệ giám đốc giật mình, Hắc đàn và Đại Hòe như hóa phép ra hai con dao đen xì, Cảnh Văn Tú tới nơi thấy cảnh này mặt cắt không ra máu, dừng lại tức thì.
“ Bỏ xuống. “ Giản Phàm quát một câu, đi vào giữa phòng chỉ hai người kia: “ Bỏ xuống, giám đốc tức giận mắng vài câu có làm sao? Anh mày đây tức giận còn đá chúng mày cơ mà? Có chuyện gì ghê gớm đâu, cùng lắm là xin lỗi thôi, làm gì thế? Hắc Đản, chính mày là người đưa anh Đường về đấy, còn nhớ anh ấy thảm ra sao không, mày ghê gớm hơn anh Đường à? Muốn tới mức đó à? Bỏ dao xuống.”
Không ai hiểu Giản Phàm nói vậy có ý gì, có điều đều nhìn thấy hiệu quả, Hắc đàn hậm hực cho dao vào vỏ, Đại Hòe thuần túy chỉ là đi giúp, Giản Phàm vừa lườm một cái, khí thế tịt luôn, cũng cất dao đi. Còn có Đậu Đậu đang khóc nức nở, Giản Phàm mắng luôn:” Đậu Đậu em khóc cái gì, sợ cái gì? Giờ em là hoa có chủ rồi, dù bị đuổi còn sợ không có người nuôi à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây