Không may là Giản Phàm phải nhìn thấy rất nhiều người bất hạnh và việc bất hạnh, như một tháng vất vả 30 ngày bị trừ quá nửa lương. Còn có cô bé mười sáu mười bày tuổi phải mặc lên người quần áo phục vụ, rồi những tiểu thư đổi hết đợt này tới đợt khác. Ở cái khu nghỉ dưỡng vàng son lộng lẫy này, nhìn càng nhiều càng hiểu vì sao cha mẹ muốn tìm cho mình bát cơm sắt không lo mưa gió, so với những người bất hạnh, mình may mắn rồi.
Sờ ví tiền dày cộp, lòng thấy yên tâm, thoải mái, không như thời làm cảnh sát, cầm hóa đơn bó thành đống không biết có được thanh toán không mà tim đập chân run.
23 tháng Chạp rồi, làm thêm ngày nữa, mai về nhà, Giản Phàm tính toán, về Đại Nguyên trước thăm mẹ Dương Hồng Hạnh, thăm đứa con đen xì của Trương Kiệt, 25 về tới nhà là vừa, nhớ tới đám bạn KTX lần này tụ tập đông đủ, đây là niềm vui lớn nhất năm mới rồi.
Tâm tình hôm nay rất tốt, vừa đi vừa huýt sáo, rời cửa sau Quế Viên, quy định của công ty, nhân viên chỉ được cửa sau, cửa trước là dành cho khách. Đi vòng vèo mấy chục mét tới bếp, nơi này trang hoàng tất nhiêm thuả kém ngoài kia, vào sân không thấy người, tưởng là Hắc đàn trốn đi chơi, gọi không ai đám, vén rèm vào bếp chỉ còn lại Ngưu Hải Quân và Mã Bằng, ánh mắt cả hai đều quải quái, hỏi: “ Sao thế, người đâu cả rồi?”
“ Sư phụ, giám đốc Ngưu vừa tới mắng Đậu Đậu một trận.” Ngưu Hải Quân lo lắng nói:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây