“ Ha ha, cái này mất đi cái khác sinh rằ, đời sau chưa chắc đã kém hơn đời trước, dù gì nói tới ăn, người dân nước ta chịu khó tìm hiểu lắm. Cục trưởng Hứa còn nhớ quán ăn bên đường ở Ô Long mà chúng ta từng ghé quả không?” Chủ tịch Trần cười nói:
“ Nhớ chứ ... Nhất là món thịt lợn rừng ngàn năm khó gặp.” Nhiều năm trôi quả, ký ức cục trưởng Hứa vẫn đậm nét, hôm đó còn có hai giai nhân đi cùng mà, tính chất chuyến đi cũng đặc biệt, không thể không nhớ:
“ Văn hóa ẩm thực 5000 năm của chúng ta bác đại tinh thâm, một cái quán nhỏ mà khiến tôi ấn tượng sâu đậm, cảm giác vị thuần như trọng kiếm vô phong, dù là một miếng khoai, một miếng đậu, dù là thứ rằu rẻ nhất cũng hương vị vô cùng. Còn ở Quế Viên thì khác, thiên biến vạn hóa, phát huy cái khéo tới tột cùng, đem sắc hương vị hình ý đưa tới đỉnh cao của nghệ thuật ẩm thực, bất kể là hương vị hay sự cầu kỳ cũng là một vẻ đẹp ... “ Chủ tịch Trần bất tri bất giác tiến vào trạng thái nhà nghề, trong xe chỉ còn mỗi giọng ông tắ:
Thẩm Vinh Quy là người phàm tục không quá hứng thú nên nghe tới phiền tắi, lúc này xe đã tới nơi, ông ta xuống xe trước, còn chưa yên tâm dặn lại: “Anh Trần, hôm nay dựa vào anh đấy, chẳng trách người ta không gọi anh là chủ tịch liên hiệp Hoa kiều mà là chủ tịch liên hiệp tham ăn.”
Vừa nói tới ngoại hiệu “liên hiệp tham ăn”, cả ba đều cười sảng khoái, xuống xe đứng đợi, mấy chiếc xe nối nhau vào bãi đỗ, từ trong chiếc BMW đi ra là nhân vật chính ngày hôm nay.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây