Giản Trung Thật già hơn, tóc mai thêm sợi bạc, nhưng đôi tấy còn nhanh nhẹn lắm, xem chừng nấu nướng mười năm nữa cũng không thành vấn đề. Ông đang bận rộn trong bếp thì có người vào, ngẩng đầu lên thấy người quen cười vui vẻ: “ Béo, cái miệng lại thèm rồi à?”
“ Hì hì, cháu dẫn đồng nghiệp tới, chú ơi, ngày 26 này chú làm bếp trưởng cho cháu nhé? Giản Phàm lo bữa sáng, chú lo tiệc cưới buổi tối.” Phí Sĩ Thanh đặt hai chai rượu lên bàn trong bếp:
“ Ừ, nói một câu là được, còn mang gì tới nữa.” Giản Trung Thật cười hiền từ, không từ chối món quả nhỏ này, cả đời làm không biết bao nhiêu tiệc cưới rồi, có điều nhìn Phí Sĩ Thanh lớn lên cùng con trai cũng đã kết hôn, bất giác nhớ tới con trai xâ nhà đã lâu, có chút buồn bã nói: “ Vậy cháu phải nói trước với Giản Phàm, nó làm công cho người ta mà, bận bịu lắm, không tùy tiện được như vậy.”
“ Dạ, chú yên tâm, cháu dặn nó từ lâu rồi, thiếu nó sao được.” Phí Sĩ Thanh nói xong thì đã chạy ra ngoài, trong lúc đợi món bấm điện thoại gọi cho Oa cả hiếm khi gặp một lần, chú Giản nói cũng đúng phải nhắc cái thằng tham tiền đó, nếu không lỡ hết việc của mình:
“ Ê Oa ca, tắo nói này, mày tham tiền quá đi, hôm nay 20 rồi còn chưa về, tiền thì kiếm bao nhiêu cho đủ? Oa ca, ngày tốt là 26 đấy ... Không nhắc thì mày quên ... Buổi sáng đãi khách mày bao hết, vốn định mời mày làm phù rể, nhưng mà cái mặt mày dọa khách sợ chạy hết mất ... An bài rồi, lão đại làm phù rể, lão tắm làm tiếp khách, mày lo nhà bếp, mẹ mày thu tiền tắo cưới vợ bằng mày cưới vợ, lỡ chuyện cả đời tắo không tha cho mày.” Bên kia vừa mới bắt máy là Phí Sĩ Thanh tuôn một tràng:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây