“ Em, em ... “ Giản Phàm nhất thời không nói lên lời, cơn giận muốn bùng nổ nhìn cô gái trước mắt không tin nổi, chỉ tấy vào mặt: “ Đừng nghĩ em là nữ nhân mà anh không tát em, em nói lại một lần nữa xem, đến cả em mà cũng nghĩ thế à? Vũ Vân, em làm anh thất vọng quá rồi.”
Hai người cãi nhau khiến người khác chú ý, thò đầu ra cửa sổ nhìn rốt cuộc xảy ra chuyện gì, thấy dáng vẻ hung ác dữ tợn của Giản Phàm, đám nam nữ chỉ toàn ở văn phòng vội thụt đầu lại.
“ Đi thôi, trêu anh chút, xem ra đại tỷ không nhìn nhầm người.” Lương Vũ Vân nhoẻn miệng cười, lại nắm tấy Giản Phàm chạy rầm rầm xuống cậu thang, kệ ánh mắt ngạc nhiên của người quả lại:
Dọc đường trò chuyện vài câu Giản Phàm thấy đắng trong lòng, chuyện nên bao mật tổ chuyên án chưa chắc có thể bảo mật, chuyện không nên bảo mật thì nhất định bảo mật được. Ít nhất một tháng quả đồng nghiệp ở đơn vị đều biết mình bị đưa đi đâu, trong nhà chỉ được Ngũ Thần Quảng phụ trách thông báo một câu, cha mẹ thật thà tất nhiên không nghi ngờ lãnh đạo, nhưng đơn vị thì không, lời ra tiếng vào, đồn thổi cả đống, không ai biết thật giả.
Lương Vũ Vân tới đơn vị tìm Giản Phàm ba lần, một lần nghe nói là vào tổ chuyên án, một lần bảo là vào ban đốc sát, còn một lần càng hoang đường, bảo người viện kiểm sát bắt đi rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây