“ Mày muốn tắo nhận tội à?” Tề Thụ Dân lên tiếng, vẫn là sự ngạo mạn của lão đại:” Tất cả những việc đó do tắo làm à? Sao tắo thấy mày còn biết quá ít.”
Kẻ gây án luôn có cảm giác thành tựu biến thái đối với tội của mình, tội càng lớn thì cảm giác thành tựu càng cao, tâm thái này thể hiện rõ ràng trên người Tề Thụ Dân, là chỗ Trương Anh Lan muốn dùng làm chỗ đột phá.
“ Chừng đó đủ cho mày ra pháp trường rồi, xuống đó tìm người khác mà khoe khoang.” Giản Phàm khoanh tắy, mỉm cười:” tắo vẫn là người cười cuối cùng, không phải mày, mày là thằng tội phạm khá nhất mà tắo từng gặp, nhưng so với tắo thì mày chưa đủ tầm.”
Khóe miệng Tề Thụ Dân giần giật: “ Có câu thiên cổ gian nan duy nhất tử, mạng người có quý tới mấy chỉ một mà thôi, không có nổi lần hai. Muốn dụ tắo nhận tội à, nhận cái tội mẹ gì chứ, thời buổi này ai trong sạch nào?”
Sự hung tàn nhiều năm nuôi dưỡng thành thể hiện rõ ràng quả biểu cảm và ngôn ngữ làm không khí trong phòng hội nghị trầm xuống, mỗi lần ép tới chỗ quản trọng là hắn giở trò vô lại này, nguyên văn lời hắn mấy lần trước là: Tội lão tử đủ xử bắn rồi, còn muốn lôi ra bắn vài lần à? Chúng mày muốn luyện súng, tắo cũng chẳng có nhiều mạng như thế.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây