“ Đúng rồi. “ Tề Thụ Dân tặc lưỡi có vẻ tiếc vì không có phần trong vụ án oanh động đó:
“ tắo giả thiết quá trình gây án, để bậc thầy tội phạm chỉ giáo nhé.” Giản Phàm và Tề Thụ Dân cười hiểu ý, đây là cách tỏ thái độ không rõ ràng: “ Tiếp theo đề tài vừa rồi, 14 năm trước, vụ án buôn lậu cổ vật 323 kết thúc ở Đại Đồng, bắt mày, Lý tắm Trụ, Trần Cửu Văn, Trịnh Thành Thắng, nhưng tắo nghĩ khi đó chưa bắt hết, lọt một nhân vật trọng yếu, người này đem tin về Vân Thành, nếu không với điều kiện thông tin thời bấy giờ, tin tức không thể truyền đi nhanh như vậy ... Xem nào, là Đồng Cô Sơn, đúng chứ.”
“ Đúng. “ Tề Thụ Dân không tỏ ra quá hứng thú với chuyện không phải của mình, chỉ thuận miệng nói:
“ Tề Viên Dân sau khi hay tin dẫn tàn dư của mày và người của hắn tới Đại Nguyên tìm Đường Thụ Thanh, mày và Đồng Cô Sơn như hình với bóng, nên anh mày biết chuyện giữa mày và Đường Thụ Thanh. Chiều ngày 21, anh mày vào Phân cục Tấn Nguyên, tắo vốn cho rằng hắn đi tìm ai, nhưng mà sau thấy không phải, hắn đi an bài an bài người kia nấp trong phân cục, chuẩn bị thực hiện vụ trộm.”
Tề Thụ Dân hơi nhướng mắt lên, tựa hồ ngạc nhiên chi tiết này bị người ta biết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây