“ Tôi sắp đi rồi.” Ánh mắt Tương Địch Giai chứa đựng quyến luyến vô hạn:
“ Em tới tiễn chị.” Giản Phàm hít sâu một hơi gật đầu:
“ Xin lỗi.”
Hai người gần như cùng lúc nói ra câu đó rồi cùng bị lời của đối phương làm ngây rằ.
Xin lỗi? Vì sao chứ ... Với Giản Phàm là vì mình nóng nảy tự tôn quá mức gây ra tổn thương cho chị Tương, thù hận với Thân Ngưng Sương tới mức nào chăng nữa cũng không nên ảnh hưởng tới chị ấy mới đúng, khoái cảm báo thù khi đối diện với chị Tương thành day dứt khó nói thành lời. Đối diện với gương mặt băng thanh ngọc khiết ấy, Giản Phàm luôn thấy mình u ám bẩn thỉu, vĩnh viễn hổ thẹn tự ti.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây