Giản Phàm không trả lời, chỉ an ủi mẹ, giọng yếu mà kiên định:” Từ nhỏ tới lớn con đều nghe mẹ an bài rồi, lần này để con tự quyết định được không?”
Mai Vũ Vận thấy con không nghe lời mình, bệnh cũ tái phát, mắng mỏ:” Tính con giống cha con, một khi ương lên thì cố chấp hơn bất kỳ ai, mẹ không yên tâm ... Dù sao mẹ nghĩ thông rồi, không thành đạt thì không thành đạt, vẫn tốt hơn là không còn nữa. Mẹ còn hi vọng sớm ngày bế' cháu trai đây này, con sắp 30 rồi đấy, vậy mà cả bạn gái còn không chắc, hôm nay đứa này, mai đứa khác, cả đám nữ nhân tới tìm con rồi, cha mẹ nhìn đến hoa cả mắt. Con bảo mẹ tin con ra sao? Làm cảnh sát mấy ngày coi mình là Tôn Ngộ Không rồi đấy à? Còn lấy thân chắn đạn ... Mẹ chỉ có một đứa con trai thôi, lại không phải là không có cái ăn đi làm cách mạng, có biết mẹ sợ thế nào không hả?”
Tâm tình Giản Phàm vừa mới bình tĩnh lại, bị mẹ mắng cho một tràng làm phiền muộn vô cùng, bịt luôn tai lại không nghe nữa.
Chỉ là có mỗi một tắy, bịt cũng không nổi, không rõ thế nào, nghe mẹ mắng, thế mà khôi phục lại còn nhanh hơn.
Hai tuần sau, Giản Phàm nói đứt lưỡi lại còn thêm cả Dương Hồng Hạnh hứa hẹn mới đuổi được cha mẹ về Ô Long, mang theo chút nóng vội về đội, lần này bước chân càng kiên định, trái tim càng kiên định, vì y còn một việc phải làm: Kết án!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây