Chiều tà ảm đạm, phòng nhỏ yên tĩnh, một đôi trai gái thâm tình nhìn nhau.
Thời gian không đúng, địa điểm cũng chẳng hề phù hợp.
“ Mấy ngày quả chẳng phải anh toàn nghe thấy lời nói dối à? Bác sĩ nói anh sắp khỏe rồi, kỳ thực phải nói ngược lại mới đúng, cha mẹ anh nói rất tự hào vì anh, thực chất là hết sức lo lắng, lãnh đạo nói quản tâm, bọn họ có khi quả cửa còn chẳng nhớ vừa nói gì, bạn học thì thực sự quản tâm, lại tỏ ra không có chuyện gì. Ba người Vũ Vân cao hứng như thế, đều là giả vờ, các cô ấy đều rất đau lòng.” Giản Phàm chậm rãi nói, đôi mắt thâm thúy nhìn Dương Hồng Hạnh, cứ mỗi lần mở mắt ra là thấy cô, người ở bên cạnh mình nhiều nhất cũng là cô, nói chuyện với mình nhiều nhất cũng là cô. Trong cuộc sống trước kia, mỗi lần nhìn thấy mỹ nữ đều tưởng tượng ra cảnh tâm tình dưới ánh trăng, triền miên trên giường, chưa bao giờ cảm thụ được sự quản tâm, thông cảm, bao dung như dòng suối tuy nhỏ nhưng cứ róc rách chảy mãi này:
Mỗi lần mình xảy ra chuyện lại là cô ấy ở bên, không ồn ào, không oanh liệt, luôn lặng thầm như thế, tình cảm ấy dù đá còn phải mòn.
Dương Hồng Hạnh không trách chàng trai lúc thì tinh minh lúc ngốc nghếch này:” Nhưng em chưa bao giờ lừa anh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây