Thế nhưng khi nữ nhân vô lý thì đừng có tiếp lời, tiếp lời một cái Thời Kế' Hồng càng hăng, chẳng khác nào lửa cháy còn đổ thêm dầu, lửa giận bốc lên trút cả vào ông già:” Quách Định Sơn, đừng có mà lên cái giọng quản cách với tôi, cái đám con cháu lãnh đạo, từ con dì ba thím bảy tới cháu dâu cháu rể ở trên cục thành phố có bao nhiêu đứa? Sao tôi chưa bao giờ nghe thấy chúng bị thương hi sinh? Toàn lũ nhận lương không làm việc, mà chẳng ai dám nói gì ... Quách Định Sơn, đừng có tưởng tôi không biết trong lòng ông nghĩ cái gì, thằng bé Giản Phàm đó làm cảnh sát hơn một năm mà đã phá được vụ án này, tôi không tin ông làm cảnh sát cả đời không phá nổi, năm xưa không phá được, chẳng lẽ bao năm không phá được? Giản Phàm nó chỉ xem hồ sơ trước kia mà tìm ra manh mối , nếu ông phá án nhiều năm trước thì đã không có chuyện ngày hôm nay, ông có một phần trách nhiệm.”
“ Chuyện ... Chuyện này sao đổ lên đầu tôi.” Quách Định Sơn bị mắng tới á khẩu:
“ Ông có dám nói mình không nhìn ra manh mối gì không? Còn cả anh nữa, anh Nghiêm, từ khi tham giả vụ án anh chẳng nói được mấy câu có ích, anh dám thề với lương tâm là anh không biết gì không? Còn dám nói tôi à, giác ngộ của hai người còn thấp hơn tôi ... Nếu hai người một phá án sớm, một nói sớm, Lý Uy đã không chạy nổi, Vương Vi Dân đã không thoát, bọn nhóc cũng không nằm đó ...” Thời Kế Hồng vỗ bàn chửi mắng hai đồng chí nam còn lại:
Quách Định Sơn bị nói tới cúi đầu, nhưng nghe tới cái tên Lý Uy thì thở dài: “ Cô Thời, đừng phát biểu bừa bãi, xem ra cô thực sự không biết, giờ mọi chuyện gần rõ ràng rồi.”
“ Cái gì mà tôi không biết?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây