Không ngờ Hách Thông Đạt chẳng sợ, mềm mỏng phá chiêu:” Anh Giản, chúng tôi kinh doanh nhỏ, anh muốn phá cứ nói một tiếng, tôi phá giúp anh ... Tôi không quen, anh không thể ép tôi quen, tôi đâu chọc gì tới anh, năm món đồ của anh vẫn ở chỗ tôi, tôi không dám động vào. Anh muốn lấy cứ lấy ... Tôi giở trò vô lại khi nào?”
Mẹ nó, chằng cha này cũng không dễ chơi đâu, làm sao đây? Phải rồi, ở trong chuyện này cần một sự cân bằng, mà điểm cân bằng nằm trên người Tề Thụ Dân, bất kể là Hách Thông Đạt vẫn có kiêng kỵ hay là dụng tâm khác, nhưng chắc chắn hắn không thể thừa nhận mình có liên quản tới một tên tội phạm truy nã được.
Hiểu ngầm, cần một sự hiểu ngầm là đủ, giống như năm món đồ cổ kia tặng cho Đại Thông, ngày cả hiệp nghị miệng cũng chẳng có.
Giản Phàm suy nghĩ thật nhanh, không dồn ép hắn nữa, tươi cười đổi vai:” Ai ép anh quen chứ, anh nói ai đấy.”
“ Cái ...” Hách Thông Đạt cứng người, thế này khác gì bảo ở đây không có 300 lượng, giấu đầu lòi đuôi, chỉ là trò đánh đố này, hắn không dám tham gia:
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây