Hách Thông Đạt mếu miệng nói: “... 7 năm trước, tôi nhìn thấy bức tượng này, giá chỉ 15 vạn, tôi tiếc, không mua ... Giờ giờ có giá hơn 100 vạn rồi, hu hu hu ...anh Giản, anh Giản, cho tôi xem thêm một chút được không ... Cho tôi cầm được không, tôi tôi ..”
“ Xem đi, thoải mái mà xem, tôi không ngại mấy cái đó, xem xong tôi còn có chuyện nhờ anh giúp.” Giản Phàm đẩy Hách Thông Đạt đã kích động nói không ra lời, nhìn ông ta run run đụng vào bảo vật, lại còn lót bằng khăn tắy, như sợ chạm mạnh một chút thôi là nó tắn vỡ vậy:
Giả, toàn bộ đều là giả mà thôi, chẳng có cái gì của mình đâu.
Giản Phàm lại lần nữa nhắc nhở bản thân như thế, cố ý đưa hai người này đi để lắp đặt thiết bị theo dõi, vốn từ vụ án buôn lậu cổ vật 1226, trên tỉnh đã phát hiện dấu hiệu nhà đấu giá Đại Thông giúp Tề Nguyệt Các tiêu thụ tắng vật, song không có chứng cứ, nên phái người tới làm nội ứng, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì, nếu không phải Lý Uy để lại bố trí chĩa vào Đại Thông, nếu không phải Giản Phàm dùng thủ đoạn lừa gạt liên hệ được với Tề Thụ Dân, chi đội đã muốn từ bỏ.
Tiến trình phát triển quá nhanh, kế hoạch ban đầu của họ là để Giản Phàm tiếp xúc với Hách Thông Đạt và Tịch Ngọc Dung, sau đó tìm một cơ hội thích hợp ném mồi nhử rằ, lần theo dấu vết truy bắt, mọi chi tiết đều an bài tỉ mỉ. Ngũ Thần Quảng lần này cực kỳ tự tin, thế mới dẹp bỏ áy náy, dùng Giản Phàm như mồi nhử. Không ngờ chỉ mười mấy tiếng trôi quả, Giản Phàm làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch, cách đó hai ngôi nhà, đội giám sát khẩn trương nhìn màn hình, một bên ban kỹ thuật hình sự ở trên tầng bố trí thiết bị theo dõi vào vật dụng cá nhân của hai người kia ...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây