Tần Cao Phong không nói gì, chỉ âm thầm xem sự thế phát triển.
Lại ném cho chi đội trưởng vấn đề khó xử, không thể nói Giản Phàm đúng, cũng không thể nói là y sai được, nghĩ thôi cũng thấy buồn cười, chi đội định dùng số đồ cổ này dụ rắn khỏi hang, không ngờ Giản Phàm càng trực tiếp hơn, đập hai món đồ, thế là nghi phạm lộ diện, giờ thì khẳng định được Tề Thụ Dân còn ở trong nước.
“ Tôi không cãi nhau với cậu.” Ngũ Thần Quảng lại châm điếu thuốc nữa, sớm nhận ra bất thường rồi, Giản Phàm không phải loại ngoan ngoãn nghe người khác an bài: “ Chuyện đập vỡ đồ, tôi tính sổ với cậu sau, năm món đồ còn lại cậu ngầm cho phép Đại Thông bán, không phải cung cấp tài chính cho Tề Thụ Dân chạy à? Chẳng may hắn ôn số tiền này chạy thì sao?”
“ Tuyệt đối không có chuyện đó.” Giản Phàm khẳng định chắc chắn mười phần:” Nếu là một tên tội phạm vặt thì còn có thể, nhưng Tề Thụ Dân không thể coi như người thường, tôi nói lại lần nữa, đừng coi hắn là tội phạm thông thường, trí tuệ của hắn cao hơn đại đa số chúng tắ. Vả lại hắn thuả tới đỏ mắt rồi, chi đội trưởng, chú thấy con bạc nào thuả tới đỏ mắt, thắng lại ít tiền lẻ là vội vàng rút lui chưa?”
Ừ, có lý, Ngũ Thần Quảng quên cả nổi giận với thứ chuyên gây rắc rối này, trầm tư tính toán lại kế hoạch.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây