“ Tại tôi, tại tôi cả ... Anh Giản, chỗ này chúng ta xử lý ra sao?” Hách Thông Đạt nhìn số đồ cổ trên bàn, vừa xót vừa tham lam:
“ Chuyện nhỏ như vậy mà hỏi tôi à? ... À phải, để cho anh số điện thoại văn phòng của tôi, mở máy 24/7, rảnh rỗi gọi điện cho tôi, tôi cho anh thấy thế nào là sưu tầm đồ cổ thực sự ... Mấy món đồ nát này, anh xem mà xử lý, làm xong gọi báo tôi một câu là đủ, tôi không ý kiến gì hết.”
Giản Phàm viết số điện thoại của mình đưa cho Hách Thông Đạt, sau đó nháy mắt với thư ký Ngọc Dung, được đáp lại bằng cái liếm môi và ánh mắt ám muội.
Mẹ nó, giờ mình lôi em gái này sang phòng bên cạnh chơi luôn cũng không thành vấn đề.
Nghĩ thì nghĩ thế thôi, Giản Phàm xưa nay không phải người tùy tiện, thoải mái vẫy tấy tạm biệt, bảo an lúc này mới chạy vào, cẩn thận cất 5 món đồ cổ còn lại đi. Hách Thông Đạt và thư ký vội vàng đuổi theo Giản Phàm, tiễn ra tận ngoài đường, đến khi y lái cái xe rẻ tiền mất hút ... Đấy gọi là phong cách, người ta đập món đồ trị giá gấp cái xe chục lần cơ mà.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây