Bảo an đi rồi, thư ký Ngọc Dung vội vàng đóng cửa lại. Giản Phàm rút một cái bút, là bút ký tên của Hách Thông Đạt, viết một con số, đập tấy lên, nhìn cái mặt lợn của Hách Thông Đạt: “ Giám đốc Hách, tôi có người bạn ở trong tấy Tề Thụ Dân, anh biết thân phận của tôi, tôi là cảnh sát, không làm chuyện phạm pháp ... Nếu không ai giới thiệu cho tôi, tôi sẽ rất tức giận, tôi mà giận lên là thích đập đồ, vì như cái này, cái này , còn cả cái đỉnh như cái bô nước tiểu này nữa, tôi hứng lên là đập hết, ha ha ha ...”
Nhìn tên mù đồ cổ lên cơn thần kinh, Hách Thông Đạt miệng đắng nghét, yếu ớt xuả tắy, thư ký biết ý lui rằ, sau đó thăm dò: “ Chú em Giản, tôi là người làm ăn chính đáng, cậu đừng tưởng tôi không biết Tề Thụ Dân là tội phạm truy nã, dính dáng đến hắn sao có kết quả tốt.”
“ Thế à, tôi là cảnh sát còn không sợ, anh sợ cái gì? “ Giản Phàm lật tấy như hóa phép biến ra một cái di động nhỏ: “ Không có theo dấu, mua thẻ sim đầu đường ... Tôi không cần biết Tề Thụ Dân gì hết, tôi chỉ quản tâm tung tích của bạn tôi, muốn biết hắn bình an là được, dễ phải không? Nếu anh không giúp, tôi sẽ tức lắm đấy, con mẹ nó tôi đập hết, đập hết ... Chọc điên tôi, tôi lôi hết ra cửa đập, tin không, còn mẹ nó, đùa với tôi à?”
“ Đừng đừng, chú em bình tĩnh, bình tĩnh.” Hoách Thông Đạt thấy Giản Phàm càng nói càng giống thằng điên thì hết hồn ôm lấy số đồ cổ sợ y lên cơn:
Giản Phàm đẩy số điện thoại lên bàn: “ 10 phút, sau mười phút nữa là tôi đập ... Đập cho bằng hết, tính giờ ...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây