“ Cứu cứu Đại Đầu, cứu anh ấy, tôi không biết trông vào ai nữa, anh ấy mà chết, tôi ... “ Môi mấp máy, giọt nước mắt trong suốt từ khóe trào rằ, Phi Phi nghẹn ngào không nói hết câu:
Giản Phàm vội vàng trấn an: “ Phi Phi, đừng kích động, Đại Đầu lớn mạng lắm, anh ấy sẽ không sao đâu, sẽ mau chóng tới thăm cô thôi, yên tâm, yên tâm đi!
“ Hôm quả, hôm quả Đại Đầu được đồn công an thả ra ... “ Phi Phi biết Giản Phàm tới tìm mình là muốn hỏi về tình hình khi đó, cô không để tốn thời gian, cố hết sức kể ngắt quãng chuyện trải quả. Kể khi đó Đường Đại Đầu được thả rằ, về tắm rửa ăn cơm, uống chút rượu, cô sợ hắn sinh sự, dỗ dành hắn ngủ sớm, vừa mới cởi quần áo ngoài nằm xuống thì nghe có tiếng động ngoài sân, còn nghĩ quên chưa đóng cửa, vừa đi ra bị đánh ngất xỉu, không biết gì nữa:
Chuyện này trong dự liệu rồi, Giản Phàm không gạn hỏi, chỉ an ủi Phi Phi.
Phi Phi nắm tấy Giản Phàm thật chặt, yếu ớt nói thêm: “ Giản Phàm, nhất định phải cứu Đại Đầu, Đại Đầu không xấu, anh ấy là người thẳng tính, không có tâm cơ gì, toàn do chị anh ấy làm hỏng ... Giản Phàm, giúp tôi, giúp tôi, đưa anh ấy về ...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây