Lời nói ngắn gọn, khẽ cúp điện thoại, Dương Hồng Hạnh tha thướt đứng bên cửa sổ, gương mặt không trang điểm sáng trong như trăng rằm, mặc một bộ đồ ngủ màu hồng bằng bông có vẻ hơi dày, quần ngủ trông giống bức tranh đầy màu sắc rực rỡ, chân đi đôi dép bông tai thỏ đáng yêu, mái tóc rối tung hơi ẩm, có vẻ vừa tắm xong toát lên vẻ đẹp điềm tĩnh dịu dàng thanh mát, có chút suy tư nhìn ngoài cửa sổ. Không biết vì rụt rè hay là vì cái gì khác, Dương Hồng Hạnh cố ý kiếm một cái cớ từ chối, dù trong lòng cô rất muốn đi, có lẽ từ góc độ nam nữ có chút mơ tưởng vẩn vơ, có điều cô vẫn từ chối.
Đây là nhà Lương Vũ Vân, vừa cúp máy thì ở gian ngoài có tiếng reo hò ầm ĩ, là Tần Thục Vân tới rồi. Thời gian quả Tần Thục Vân bận vụ án ngân hàng, chị em ít gặp nhau, hôm nay vụ án đã giao lại cho tỉnh, nên nhàn rồi, bốn cô gái tụ tập.
Dương Hồng Hạnh cầm điện thoại ngần ngừ do dự một lúc, cuối cùng từ phòng ngủ đi ra ngoài, ba con mèo tham ăn đang không ngừng ném hạch đào vào miệng. Lương Vũ Vân mặc áo len dài quá mông, bên trong mặc quần short nhưng lúc này trông cứ như chẳng mặc cái gì, một bát táo lớn, táo ngâm quả rượu mạnh, vừa giòn vừa ngọt dôn dốt, lần đầu tiên được ăn món này, Ngưu Manh Manh mặc áo ngủ xanh ra trời họa tiết hoạt hình đáng yêu, mấy lần hô “quá đã”, trách móc Dương Hồng Hạnh, Lương Vũ Vân có thứ ngon mà lại giấu riêng.
Không tính Ngưu Manh Manh, cả ba cô gái kia đều thuộc hàng mỹ nữ, mỗi người một vẻ, không phân hơn kém, chỉ tiếc không có chàng trai nào thấy cảnh xuân đặc sắc này.
Căn hộ nhỏ ấm cúng đậm hơi thở nữ tính, trang trí hết sức cầu kỳ đẹp mắt, vật dụng nhỏ đẹp đế khắp nơi, Lương Vũ Vân từ khi lên đại học đã chuyển ra ngoài sống riêng, ngôi nhà này vì thế thường thành địa điểm tụ tập của đám chị em.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây